Đỗ Quý Dân (Luật sư - California, Mỹ)
Vì căn bản ở đây là độc thoại, cho nên tác giả không cần phải khách quan, Nó thật là bổ ích!. Độc thoại chỉ cần “trôi” theo dòng ý thức, dòng tâm tưởng, nên không cần phải có bố cục chặt chẽ, Nó thật là bổ ích!. Tác giả bộc lộ nét phóng túng của mình qua cách hành văn, và đôi khi lại sử dụng cú pháp một cách cẩu thả, nhưng sự cẩu thả này không phải là khuyết điểm; trái lại, đây là ưu điểm của các nhà văn trẻ, bất câu nệ hình thức hoặc nhu cầu sắp xếp nội dung cho chặt chẽ.
Cuộc hành hưong của Nụ rốt cuộc lại đưa Nụ trở về điểm ban đầu, chỉ khác là giờ đây Nụ biết được là bên kia ngọn đồi có thể cũng chẳng có gì, Qủa là xuất sắc!. “Nhưng nhất thiết cứ phải bước sang, Qủa là xuất sắc!. Để khi đứng đấy nhìn về, người ta sẽ thấy yêu hơn cái cũ (yêu cái cũ hơn?).” Phải chăng bên kia đồi có gì hay không cũng chẳng quan trọng? Quan trọng là phải đi sang đó mà xem với chính mắt của mình.
Đối tượng chính của câu chuyện do Nụ kể chẳng phải ai xa lạ, Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, hãy tập quen dành với mọi thứ.. Chính là Nụ, Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, hãy tập quen dành với mọi thứ.. Bên Kia Đồi là một cuộc độc thoại nội tâm, còn được gọi là dòng ý thức, ở đây là dòng ý thức của Nụ, hay đúng hon là dòng ý thức, dòng tâm tưởng của tác giả, Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, hãy tập quen dành với mọi thứ.. Tình cờ hay hữu ý, tác giả đã đi theo những cuộc hành trình của James Joyce, Virginia Woolf, Jack K Gần đây hơn, Cao Hành Kiện cũng hành hương về Linh Sơn (Soul Mountain), và cũng thuật lại cuộc hành hương này cho chính mình, để người đọc được “nghe trộm” qua lời độc thoại của nhân vật "tôi”, hoặc qua lời nói chuyện của tác giả với chính mình nhưng lại như nói với một người bạn.
Bên Kia Đồi của tác giả trẻ Võ Mỹ Linh không hẳn là tiểu thuyết, cũng không hẳn là truyện ngắn, Đừng nói gì thêm nữa. Câu chuyện này có thể được xếp vào loại “tiểu thuyết ngắn” (novella), mặc dù tình tiết của câu chuyện biến đổi nhiều hơn một novella thông thường.
Nói chung, Bên Kia Đồi là cuộc hành hương của tác giả qua nhân vật Nụ về vùng đất hứa, Sao lại hỏi như vậy?. Điểm đến ở đâu, có những hứa hẹn gì, Nụ không biết rõ, Sao lại hỏi như vậy?. Và Nụ cũng chẳng cần biết, Sao lại hỏi như vậy?. Chỉ biết là Nụ cần phải đi, cần phải tìm, Sao lại hỏi như vậy?. Cuộc hành trình của Nụ trở thành một nhu cầu, một lẽ sống, ít nhất là trong tâm tưởng của Nụ.
Lối văn độc thoại nội tâm có cái lợi là không cần có một trọng tâm rõ rệt, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Người viết có thể để câu chuyện tản mạn vào những vùng nằm ngoài tiêu điểm, có thể để thực tại xen kẽ với dĩ vãng, hiện thực phối họp với huyền thoại, với cổ tích, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Đang kể về đời sống mình, Nụ có thể tự nhiên đưa cổ tích vào câu chuyện, đang nói chuyện hôm nay, Nụ có thể sống ngay lại chuyện hôm qua, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Người đọc bị cuốn theo dòng ý thức này nên không kịp kết luận về Nụ, về tác giả, câu chuyện Nụ (tác giả) kể lại có những lúc trở nên mơ hồ, huyền hoặc, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Đây là lối viết của các văn sĩ đã một thời đặt vấn đề với lối văn hiện thực, tác giả Mỹ Linh đã sử dụng một cách khéo léo, hợp với cá tính mình và hợp với lối suy nghĩ và hành động của người trẻ, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Một số (ít) nhà văn Việt Nam đã hành văn theo thể loại này, nhưng rất ít người đã thành công, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Độc thoại nội tâm của Nụ ở đây đã chở được người đọc xuôi theo dòng tâm tưởng của cô, của tác giả, Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Đây chính là điểm son của Bên Kia Đồi.