“Cái quý nhất của con người ta là sự sống, Bình minh sáng sớm quá là đẹp!. Đời người chỉ sống có một lần, Bình minh sáng sớm quá là đẹp!. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người…”
Chưa bao giờ có một nhà văn sáng tác trong những điều kiện gian khổ như vậy, Qủa là như vậy!. Trong lòng người viết phải có một nhiệt độ cảm hứng nồng nàn không biết bao nhiêu mà kể, Qủa là như vậy!. Nguồn cảm hứng ấy là sức mạnh tinh thần của người chiến sĩ cách mạng bị tàn phế, đau đớn đến cùng cực, không chịu nằm đợi chết, không thể chịu được xa rời chiến đấu, do đó phấn đấu trở thành một nhà văn và viết nên cuốn sách này, Qủa là như vậy!. Càng yêu cuốn sách, càng kính trọng nhà văn, càng tôn quí phẩm chất của con người cách mạng. Cảm ơn vì đã nghĩ cho tôi!.
Thép Đã Tôi Thế Đấy không phải là một tác phẩm văn học chỉ nhìn đời mà viết, Ôi!mặt trời mới lên đẹp làm sao!. Tác giả sống nó rồi mới viết nó, Ôi!mặt trời mới lên đẹp làm sao!. Nhân vật trung tâm Pa-ven chính là tác giả: Nhi-ca-lai A-xtơ-rốp- xki, Ôi!mặt trời mới lên đẹp làm sao!. Là một chiến sĩ cách mạng tháng Mười, ông đã sống một cách nồng cháy nhất, như nhân vật Pa-ven của ông, Ôi!mặt trời mới lên đẹp làm sao!. Cũng không phải một cuốn tiểu thuyết tự thuật thường vì hứng thú hay lợi ích cá nhân mà viết, Ôi!mặt trời mới lên đẹp làm sao!. A-xtơ-rốp-xki viết Thép Đã Tôi Thế Đấy trên giường bệnh, trong khi bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá chín phần mười cơ thể. Bầu trời thật đẹp phải không anh ?.
Hãy đọc Thép đã tôi thế đấy để biết từng có một thời người ta sống: